Diệu âm diệu ngộPhật họcKinh phậtPháp âmVăn hóaNhạc & PhimNhạc niệm PhậtSức khỏeSuy ngẫmHình ảnh

*

*

TÂM LÀ GÌ?

Kính thưa quý bạn! Xưa nay bọn họ thường gồm một lời nói suông rằng: “Tôi không đề xuất tu hành chi cả, tôi chỉ cần tu chổ chính giữa là đúng, là đầy đủ rồi”.

Bạn đang xem: Tâm là gì

câu nói này nghe qua tưởng như thật, tuy vậy trên thực tiễn có mấy ai làm cho được như ý nghĩa sâu sắc chân thật của nó. Nếu đọc thì chúng ta đã làm cho Phật hết rồi, không còn xuất hiện ở bên trên Trái Đất này. Thiệt ra chữ tu bọn họ còn chưa chắc chắn thông, thì làm thế nào hiểu được chân thành và ý nghĩa của nhị từ đúng cùng đủ. Làm sao hiểu được chổ chính giữa là gì, tâm ở chỗ nào mà vội bảo rằng: “Tôi không nên tu hành đưa ra cả, tôi chỉ cần tu trọng tâm là đúng, là đầy đủ rồi”.

Chúng ta xưa nay tưởng tâm của chính bản thân mình là trái tim cùng khối óc, cần thường suy nghĩ rằng: “Tôi không làm cái gi trái với lương tâm đạo đức, ko trộm cướp, hãm hại, giết bạn là tôi đang tu trung khu rồi”. tuy nhiên trên thực tế có mấy ai hiểu được chân thành và ý nghĩa chân thật của lương trọng điểm và đạo đức, phát âm được nhị mặt thiện ác, đúng sai? Nếu chúng ta thật sự phát âm được chân thành và ý nghĩa tu trọng tâm là gì, thì vẫn thốt lên các lời nói chân thực rằng: “Tôi phải nỗ lực tu hành nhằm sửa đổi hành vi và lời nói tội lỗi của tôi từng giây, từng phút”. Tuy chúng ta chưa hiểu trung ương là gì và trung tâm ở đâu, dẫu vậy ít ra bọn họ đã biết quan sát vào mình. Lúc biết nhìn vào mình thì những bước tiếp đến cảm nhận thấy mình, tò mò mình, phiêu lưu mình và làm bao gồm mình sẽ không hề bao xa. (Không còn bao xa nghĩa là việc tu vai trung phong của ta new đi mang lại đúng với đủ).

Một là, nhìn vào mình: Nghĩa là nhìn vào lỗi mình, không quan sát vào lỗi người.

Hai là, cảm nhận ra mình: Nghĩa là cảm nhận được tội lỗi của bản thân đã tạo nên từ vô lượng kiếp mang đến nay. Giờ mình đề xuất lo sám hối hận tu hành nhằm sửa biến thân tâm mỗi giây mỗi phút.

Ba là, tìm hiểu mình: Nghĩa là mày mò mình là ai, bản thân từ đâu đến, khi chết mình đã đi về đâu và phần lớn sự đau khổ luân hồi này từ bỏ đâu mà bao gồm và có tác dụng sao thoát ra khỏi luân hồi?

Bốn là, tìm tòi mình: tức thị thấy được phần lớn nguồn gốc âu sầu từ vô lượng kiếp cho nay, đều bởi mình tạo thành và từ bỏ mình phải gánh chịu, không tương quan gì cho ai.

Năm là, làm thiết yếu mình: tức là biết Phật là mình, bản thân là Phật, rồi buông xả dục vọng và đoạn sạch sẽ vô minh nhằm trở về làm Phật. Khi làm Phật rồi thì sự tu trung ương của ta bắt đầu được kết thúc viên mãn.

Bây giờ họ tìm gọi vào chân trọng tâm của mình. Khi hiểu được chân tâm của chính mình rõ ràng, thì ta new biết tu trung ương từ đâu cùng sửa trung ương chỗ nào? Còn nếu chưa hiểu trung ương là gì, tâm nơi đâu thì sự tu hành của ta sẽ không đi đến đâu với uổng giá thành cả đời. Phật nói: Tâm Phật và chổ chính giữa của chúng sanh vốn đồng một thể ko hai”. tức là nói tâm của chư Phật và trung tâm của họ bằng nhau, ko cao, không thấp, không nhỏ, ko lớn. Tóm lại, trọng tâm của Phật và trung tâm của ta là một trong không hai, không không giống biệt. Tôi biết quý các bạn sẽ hỏi rằng: “Nếu trọng tâm của Phật và chổ chính giữa của ta là 1 trong những không hai, vậy thì tại sao quý Ngài có tác dụng Phật, còn bọn họ thì làm bọn chúng sanh?”.

Thưa quý bạn! Chư Phật và họ chỉ không giống nhau có một niệm mê, giác mà lại thôi. Tức thị chư Phật thì sẽ giác ngộ, còn bọn họ thì vẫn tồn tại si mê. Bởi vì vậy mà lại cảnh giới, hình tướng tá của chư Phật với cảnh giới, hình tướng mạo của họ mới khác xa do vậy đó. Nhưng mặc dầu cảnh giới, hình tướng tá của chư Phật cùng cảnh giới, hình tướng tá của bọn họ có khác xa như vậy nào, thì trung khu của chư Phật và tâm của bọn họ cũng không còn có một chút mảy may khác biệt.

Nếu bàn mang đến chân tâm, thì phàm tình như bọn họ không thể dùng loại trí nông cạn hay ngữ điệu hạn nhỏ của trần thế mà bàn bạc được. Tại sao? bởi thể tánh chân trung khu của ta vốn không tồn tại hình tướng. Tuy không tồn tại hình tướng, nhưng bạn cũng có thể tìm gọi tâm 1 phần nào qua những sự việc do tâm phát triển thành hiện ra. Chỉ việc hiểu được sự đổi khác của tâm, thì ta đang thể hội được thể tánh của cẳng chân tâm.

Giờ họ tạm mày mò về thể tánh của vàng, nước và vũ trụ. Chỉ việc hiểu được thể tánh của chúng, thì ta sẽ hiểu được phần làm sao thể tánh chân vai trung phong của ta.

I. Vàng

Vàng là thể tánh rắn kiên cố và chiếu sáng, nên bọn họ thường dùng vàng để triển khai ra đa số thứ chị em trang hay thiết bị dụng như là: Nhẫn, dây chuyền, vòng xuyến, tượng Phật, chữ tranh, thau chậu, bình… cầm lại, chúng ta có thể dùng đá quý để tạo thành cả trăm, ngàn hình tướng đàn bà trang cùng vật dụng không giống nhau. Nhưng mang lại dù chúng ta có dùng vàng để tạo thành nhiều hình tướng khác biệt như thế nào, thì thể tánh của đá quý cũng không còn bị nạm đổi.

II. Nước

Nước là thể tánh ướt, thanh tịnh với tươi mát, đề xuất đâu đâu cũng có nước. Nếu không có nước thì vạn vật rất nhiều loài hữu tình và vô tình ở trong ngoài trái đất này sẽ không tồn tại sự sinh sống tồn tại. Nước có tương đối nhiều hình tướng không giống nhau như là: Nước ra đại dương thì thành biển, ra sông thì thành sông, ra hồ nước thì thành hồ, lên lỗi không thì thành mây, mây rơi xuống thì thành mưa… nắm lại, hình tướng của nước cần thiết dùng con số thiên văn để nhưng tính đếm được. Nhưng mặc dầu nước bao gồm bị duyên kiềm chế và vươn lên là hóa như thế nào, thì thể tánh của nước cũng không hề bị ráng đổi.

III. Vũ trụ

Vũ trụ là thể tánh bao la rộng béo không cùng tận như như bất động. Vũ trụ rất có thể biến hóa ra vô lượng thế giới lớn, nhỏ, thanh tịnh, ô uế, niềm hạnh phúc và âu sầu khác nhau cùng vũ trụ luôn có sự thành tựu, hoại diệt, vĩnh cửu, luân phiên vần, đổi khác đời đời, kiếp kiếp không cùng tận. Nhưng cho dù những hình tướng thành tựu, hoại diệt với vĩnh cửu đó có thiên trở nên vạn hóa như thế nào, thì thể tánh của dải ngân hà vẫn không còn bị thế đổi. 

Qua cha thể tánh ở trên, chúng ta thấy thể tánh của thiên hà là to béo không cùng tận, cho dù ta có muốn nghĩ, ý muốn bàn cũng ko được. Nhưng bao gồm một điều mà chúng ta không thể nào ngờ được, kia là: tâm của ta lớn lớn che phủ cả ngoài hành tinh và tất cả vạn vật rất nhiều loài ở vào vũ trụ này đều do tâm họ tạo ra. Nắm lại, toàn bộ những gì dù cho là lớn như vũ trụ, bé dại như phân tử bụi, chỉnh tề như cõi Phật xuất xắc là u minh như địa ngục, đều là do tâm của chư Phật và vai trung phong của bọn chúng sanh tạo nên ra. Bọn chúng chỉ tất cả khác tại vị trí là: trung khu của chư Phật thì tạo thành mười phương cõi Phật thanh tịnh; còn trọng điểm của bọn chúng sanh thì tạo nên mười phương quả đât chúng sinh luân hồi sinh tử. Nhưng mặc dù tâm của chúng ta có tạo nên sáu bửa luân hồi gian khổ và u tối như thế nào, thì thể tánh chân trung khu của họ cũng không thể bị gắng đổi.

Thưa quý bạn! Qua sự so với ở trên, họ đã gọi được phần như thế nào thể tánh của chân tâm rồi. Bây giờ chúng ta khám phá đến vô minh đang bít lấp vai trung phong ta bằng cách nào? chỉ việc hiểu rõ thì ta sẽ kiêu dũng buông xả tham, sân, si để trở về chân chổ chính giữa (Phật tánh) của ta. Hiện thời chúng ta mày mò vào vô minh của vàng, nước cùng vũ trụ trường đoản cú đâu mà có, thì sẽ hiểu được vô minh của ta trường đoản cú đâu nhưng mà có.

Vô minh của vàng: Bản thể của vàng là chói sáng, tuy thế vàng bị bạn đời lấy đi tạo nên thành những hình tướng quý phái hèn, đẹp mắt xấu, cao thấp không giống nhau. Nếu có người tiêu dùng một khối quà để đúc thành tượng Phật, thì tượng Phật đó sẽ được người ta đặt ở những khu vực trang nghiêm để thờ cúng cùng lễ lạy. Nhưng cũng là khối tiến thưởng đó, cơ mà có bạn đem đi làm thành thau chậu để tắm rửa, thì nó sẽ ảnh hưởng người ta đặt ở những nơi dơ dáy bẩn và tanh hôi. Cùng là một thể vàng có tác dụng ra, nhưng tại sao nó lại có sự khác nhau sang, yếu khác xa như vậy? là do hình tướng của nó khác nhau. Ai đã làm đến hình tướng của nó khác nhau? là vì vàng bị bạn đời điều khiển và tinh chỉnh và xếp đặt, đề nghị nó không có quyền tự chủ, chỉ đành theo duyên chuyển đổi mà thôi. Vô minh của nước: Bản thể của nước là ướt, vào mát cùng tinh khiết. Cơ mà nước bị duyên khởi của đất, nước, gió, lửa cùng bị vạn vật rất nhiều loài hữu tình cùng vô tình khống chế. Vươn lên là nó ra thành nhiều hình tướng vào sạch, ô uế, ngọt mặn, thơm thối khác nhau. Cùng là 1 thể nước, nhưng tại sao nó lại sanh ra nhiều hình tướng quý phái hèn, nhơ bẩn sạch, thối thơm không giống xa như vậy? bởi vì nước bị duyên kiềm chế và điều khiển, cần nó không tồn tại quyền tự chủ, chỉ đành theo duyên thay đổi mà thôi. Vô minh của vũ trụ: phiên bản thể của vũ trụ là thanh tịnh, trong xanh và như như bất động. Nhưng vì sao vũ trụ lại biến hóa ra vô lượng nhân loại hạnh phúc, an lạc, gian khổ và đọa đày khác nhau như vậy? bởi vũ trụ bị trọng điểm thức của rất nhiều loài hữu tình điều khiển, khống chế và bị quy luật thành tựu, hoại diệt xoay vần của vạn pháp, nên nó không tồn tại quyền tự công ty chỉ đành theo duyên thay đổi mà thôi.

Nếu vàng bao gồm quyền trường đoản cú chủ, thì rubi chỉ muốn tạo thành tượng Phật để cho tất cả những người đời chiêm ngưỡng và lễ bái. Vàng sẽ không muốn làm thau chậu bị đặt ở những nơi dơ dáy bẩn, tanh hôi. Nước chỉ mong mỏi làm băng tuyết tinh khôi, sương mai tinh khiết, suối mát, mưa rơi thấm nhuần tình thân đi khắp rất nhiều nơi, nuôi sống đa số loài. Nước sẽ không muốn làm chất độc ô nhiễm, ứ ứ đọng khắp nơi giết hại chúng sanh. Vũ trụ chỉ muốn tạo nên mười phương cõi Phật thanh tịnh. Vũ trụ sẽ không còn muốn tạo nên lục đạo luân hồi nhức khổ.

Qua mọi sự việc thay đổi ở bên trên cho bọn họ thấy: Vàng, nước vũ trụ phần đa bị duyên khống chế, đề nghị chúng không có quyền tự chủ, chỉ đành theo duyên thay đổi không ngừng. Hiện thời chúng ta vẫn hiểu được vô minh của vàng, nước cùng vũ trụ rồi. Vậy họ đang bị ai chế ước và vật gì là vô minh đang bít lấp bọn họ đây?

Thưa quý bạn! không người nào xa kỳ lạ mà chính là thần thức của ta đang kiềm chế chân tâm của ta đấy. (Thần thức mà tín đồ đời thường call là thần hồn hay linh hồn). Còn vọng tưởng tham, sân, tê mê của thân mang tạm này đó là vô minh đang đậy lấp thần thức, khiến cho thần thức của ta ko biết quay về nhập thể cùng với chân tâm. Vì vậy, thân giả tạm này chính là kẻ thù lớn nhất của ta. Tại sao? vày nó đã tạo ra sáu lắp thêm độc để thú vị thần thức, để cho thần thức của ta mê đắm không biết cù về. Sáu đồ vật độc mê hoặc đó là: Tham, sân, si, mạn, nghi ác kiến. Hiện nay chúng ta tìm hiểu vào sáu trang bị độc này nhằm xem bọn chúng lợi hại ra làm sao mà rất có thể mê hoặc được thần thức của ta.

Tham: Là ước mơ đủ thứ không tận cùng, ko đáy.

Sân: Là sảnh hận, hãm hại, đố kỵ không cùng tận, ko chấm dứt.

Si: Là đắm say mê lưỡng lự phân biệt đâu là giỏi xấu, chánh tà.

Mạn: Là coi dòng ta của bản thân còn lớn hơn Trời, không ai sánh bằng. Thậm chí, chư Phật cùng Thánh hiền ta cũng không nhằm vào mắt.

Nghi: Là tâm thuật xấu xa, nghi ngờ. Đến nỗi lời của chư Phật, chư Thánh ta cũng không tin, không nhằm vào tai, trái lại còn phỉ báng. ˙

Ác kiến: Là tà tri, tà con kiến (tức nghĩ về sai, thấy sai). Vì chưng nghĩ sai cùng thấy sai đề xuất ta thường hay vun lá tra cứu sâu, soi mói lỗi người. Rồi tạo cho những chuyện quái gở để hãm sợ hãi lẫn nhau.

Thưa quý bạn! vớ cả bọn họ không những thì ít, trong tâm đều phải sở hữu chứa sáu máy độc này, buộc phải ta mới cùng có mặt ở cõi Ta bà đây. Không hồ hết vậy mà bọn họ còn tích điểm chúng trong lòng thành băng, thành khối. Điều đáng buồn là bọn họ đã chất chứa chúng đầy cả hư không rồi mà không hề hay biết. Ngược lại, còn tưởng bản thân là fan trong sạch, cao quý và có trí tuệ lắm. Đôi khi gặp gỡ được thiện tri thức khuyên nhủ tu hành mà lại ta đo đắn cảm ơn. Ngược lại, ta còn nổi sảnh chửi mắng và cho rằng người đó đã nghĩ mình làm việc ác, phải mới giải đáp mình tu hành.

Không đa số vậy mà họ còn trả lời lại với họ rằng: “Ai sinh hoạt ác thì người đó mới phải tu, còn tôi không tồn tại ở ác thì tôi không đề xuất tu hành đưa ra cả”. Chúng ta trả lời như vậy đời nào chư Phật, người yêu tát, Tăng, Ni với Phật tử là những người dân ở ác hết sao? họ si mê, điên đảo đến hết thuốc chữa. Những người không thấy mình tất cả tội chính là những người dân có tội những nhất sống trên thế gian này. Xin quý chúng ta chớ vội vàng nóng giận, chỉ cần quý bạn kiên nhẫn đọc không còn cuốn sách này, thì sẽ hiểu rõ mình tất cả tội các hay ít?

Bây giờ bọn họ tìm phát âm vào trung khu giả mà lại ta sẽ sống hằng ngày với nó. Chỉ cần hiểu được trung ương thật và trung khu giả khác biệt ở địa điểm nào, thì ta sẽ sở hữu đủ trí thông minh và quả cảm buông xả trọng tâm giả để trở lại với trung khu thật của ta. Tâm giả tức là tâm vọng từ thân ta sinh ra nhưng mà có. Thân ta gồm gồm sáu phần đặc trưng gọi là lục căn. Lục căn có nghĩa là sáu phần: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân ý. Hằng ngày, bọn họ thường sử dụng sáu căn này nhằm tiếp xúc với sáu cảnh, rồi sanh ra tham đắm cùng với sáu trần. Sáu trần tức là sáu máy mà tín đồ đời người nào cũng ưa thích, kia là: Sắc, thanh, hương, vị, xúc pháp.

Sắc: Là nói chung hết sắc đẹp, xấu của núm gian.

Thanh: Là nói phổ biến hết âm thanh hay, dở.

Hương: Là nói thông thường hết hương thơm, hôi thối.

Vị: Là nói bình thường hết vị ngọt, đắng, cay.

Xúc: Là nói phổ biến hết hành vi khoái lạc xúc tiếp của thân.

Pháp: Là nói bình thường hết vạn đồ hữu tình và vô tình.

Hằng ngày, chúng ta thường cần sử dụng sáu căn của bản thân mình để xúc tiếp với sáu trần như là: Mắt thì thấy sắc; tai thì nghe âm thanh; mũi thì ngửi hương thơm, lưỡi thì nếm vị ngọt, đắng; thân thì tiếp xúc với hoan lạc mềm, cứng; ý thì mơ màng và hoài bão đủ lắp thêm pháp.

Tóm gọn gàng cho dễ dàng nắm bắt sáu căn là thân của ta, còn sáu è là tất cả vạn đồ gia dụng hữu tình và vô tình ở trên trần thế này, mà người đời ai ai cũng tham đắm, mến mộ và hưởng trọn thụ. Bọn chúng ta ai cũng thích nhìn mẫu đẹp, phù hợp nghe âm thanh hay, mê say ngửi mùi hương lạ, thích hợp nếm vị ngọt ngon, thích hợp khoái lạc thưởng thức và thích phần nhiều chuyện vừa ý buộc phải ta bắt đầu bị khổ. Nếu họ biết dùng chân trọng tâm và trí tuệ để nhìn sự việc, thì ta đâu gồm khổ nhưng mà đã có tác dụng Phật từ khóa lâu rồi.

Chân trọng tâm và vọng tâm khác nhau ở địa điểm nào? Chân trung khu thì không tồn tại tham, sân, si với chấp trước, còn vọng trung ương thì bao gồm tham, sân, si cùng chấp trước. Nếu bạn giác ngộ sử dụng chân tâm để nhìn thì đang thấy dây chuyền, vòng, nhẫn, bông tai là 1 trong không hai. Vì tất cả đều làm bằng vàng nhưng ra, đề nghị họ không hề phân biệt, chấp trước. Còn fan si mê sử dụng vọng tâm để nhìn thì đã thấy nhẫn là nhẫn, vòng là vòng. Ví như như bao gồm ai tới nói với bọn họ rằng: Vòng cùng nhẫn kiểu như nhau không khác, thì bạn si mê kia sẽ tranh luận hơn thảm bại đến cùng. Thậm chí, chúng ta còn hành động đến bể đầu thì mới thôi. Vị vậy, bạn giác ngộ và fan chưa giác ngộ bao gồm cái nhìn khác biệt là ở chỗ này.

 Ở trên, chúng ta chỉ new bàn đến một ít phân biệt chấp trước của nhỏ mắt thôi, nhưng mà đã sanh ra gây gổ pk rồi. Nếu cộng thêm năm dòng chấp trước của tai, mũi, lưỡi, thân ý thì sự chấp trước của ta còn tệ hại cho dường nào. Bởi vì vậy mà quả đât này mới bao gồm đầy rẫy tai họa chiến tranh với giết hại cho nhau không dứt. Tất cả đều vì cái trung tâm si mê, điên hòn đảo và chấp trước của họ tạo ra. Hiện thời chúng ta sẽ hiểu được thân trả tạm này là nguồn gốc tạo ra dòng vòng vô minh để thú vị thần thức, thì ta phải giúp thần thức phá vô minh để trở về chân tâm. Muốn phá được vô minh thì trước tiên ta phải tìm hiểu về quyền lực tối cao của thần thức và năng lượng nhiệm mầu của chân tâm. Chân tâm là thể tánh có năng lực thiên biến chuyển vạn hóa, còn thần thức là công ty thể có chức năng điều khiển bất khả tứ nghì. Chân trung khu và thần thức mặc dù hai mà lại một, mặc dù một nhưng hai. Tâm quan yếu rời thần thức, thần thức cũng cấp thiết rời tâm. Trên sao? vị thể tánh mà không tồn tại chủ thể thì sẽ không phát huy được Diệu tánh, còn công ty mà không hoàn toàn có thể tánh thì sẽ không phát huy được gia thế tối thượng, vày vậy gọi chung là tâm thức.

Tâm của ta ko đến, không đi, không lấy, cũng không quăng quật và luôn hiện diện ở khắp hầu hết nơi. Còn mang lại hay đi, đem hay vứt đều là do thần thức của ta vắt đổi. Ví như thần thức đi làm việc súc sanh, thì trọng điểm của ta sẽ biến hóa cho thần thức tất cả thân súc sanh. Nếu như thần thức đi làm người, thì chổ chính giữa sẽ vươn lên là cho thần thức tất cả thân người. Nếu thần thức đi làm việc Phật, thì vai trung phong sẽ trở nên cho thần thức có thân Phật… bắt lại, rất nhiều sự thay đổi của trung tâm đều là vì thần thức của ta khống chế, tâm không tồn tại quyền từ bỏ chủ, chỉ đành theo thần thức mà đổi khác không ngừng. Nhưng mặc dù thần thức của ta có điều khiển và tinh chỉnh tâm ta đổi thay hóa như thế nào, thì cũng không biến đổi được thể tánh của đôi bàn chân tâm. Bởi vậy, trong gớm Phật nói: Tâm chiếu mà thường tịch, tịch mà lại thường chiếu”. Nghĩa là vai trung phong thì thường xuyên sanh ra vạn pháp, nhưng trung khu lúc nào cũng như như bất động, cũng tương tự mặt gương luôn tỏa ra ánh nắng phản chiếu hầu hết hình tướng, ko phân biệt. đồ gia dụng gì cho thì nó hiện, vật dụng gì đi thì nó mất, tùy duyên nhưng mà chiếu và tùy duyên mà lại lặn, nhưng lại thể gương thì thời gian nào cũng như như bất động.

Thưa quý bạn! Qua sự phân tích ở trên, ta đã hiểu được phần nào vai trung phong thật, trọng điểm giả cùng vô minh của ta rồi. Hiện nay ta cần giúp thần thức phá vô minh để trở về chân tâm. Trong gớm Phật nói: Ta cũng là 1 trong chúng sanh trong vượt khứ, giờ đồng hồ ta vẫn thành Phật, còn toàn bộ chúng sinh là Phật vẫn thành”. Tại sao Phật lại quả quyết với bọn họ như vậy? là do Phật thấy toàn bộ chúng sanh đều phải sở hữu chủng tử Phật tánh A ngươi Đà y hệt như chư Phật ko khác. Lúc ta niệm A mày Đà Phật, có nghĩa là niệm từ tánh A mi Đà của chính bản thân mình và đồng thời ta cũng thâu nhiếp được thần lực của mười phương chư Phật gia trì. Do vậy, tịnh thổ được gọi là pháp môn nhị lực (nhị là hai, lực là thần lực). Nghĩa là ta cần dùng thần lực của chính mình để thâu nhiếp thần lực của mười phương chư Phật. Phật nói nhị lực là để cho chúng ta dễ hiểu tuy thế trên thực tế pháp môn tịnh độ chỉ gồm một đại lực dung thông nhưng thôi. Trên sao? vày tâm của Phật và trung khu của chúng ta là đồng một thể ko hai. Còn nếu như không hai thì làm những gì có nhị lực? Nói như vậy không tồn tại nghĩa là chúng ta không tất cả thần lực của chư Phật gia trì. Tất nhiên là có, vì mỗi niệm A mày Đà của ta vẫn niệm hằng ngày, rất nhiều là trực chỉ dung thông với Diệu trung khu của mười phương chư Phật. Lực lực dung thông, lực lực tương đương và cung ứng lẫn nhau. Hỗ trợ lẫn nhau nghĩa là: chúng ta phải dùng thần lực từ bỏ chân tâm của bản thân mình để nương nhờ vào thần lực của mười phương chư Phật. Trên sao? nguyên nhân là cái màn vô minh của ta tạo nên đã thừa sâu dày, mà lại thần thức của ta thì mới có thể được thức tỉnh đây thôi, yêu cầu ta chưa có đủ thần lực với trí tuệ để phá vô minh. Vị vậy mà chúng ta phải nương vào thần lực của Phật A mi Đà và chư Phật mười phương gia trì.

Thưa quý bạn! khi thành Phật họ sẽ có tương đối đầy đủ kim thân, trí tuệ cùng thần thông như là y như Phật A mi Đà không khác. Tuy thế kim thân, trí tuệ cùng thần thông nhưng ta đạt được đó chưa hẳn là bởi vì Phật A mày Đà ban cho, mà tất cả đều là vì tâm thức của ta tự thành tựu. Nếu nói trên sự thì chư Phật giúp cho ta có thân kim Phật. Vì chưng nếu không có chư Phật khai thị, dẫn lối với trợ lực thì ta vẫn tồn tại trôi lăn âu sầu trong sáu ngã luân hồi tất yêu thành Phật. Còn nói trên, thì thân kim Phật là do tâm thức hợp nhất của ta từ bỏ thành tựu. Tương tự như thân tín đồ của ta bây giờ đang có. Nếu như nói trên sự, vậy nên nhờ tinh thân phụ huyết mẹ cấu tạo mới thành. Nhưng lại nói bên trên , thì thân người là do tâm thức cùng nghiệp lực của ta chiêu cảm nhưng mà có. Giả dụ từ nơi trung ương thức và nghiệp lực của ta chiêu cảm mà lại có, thì bố mẹ của ta làm thế nào có gia thế để tạo thành tướng fan cho ta? bố mẹ của ta chỉ là fan trợ duyên nuôi dưỡng và giúp cho ta có đủ hình hài mà thôi. Khi ta thành Phật cũng tương tự vậy đó. Thân kim Phật là vì tâm thức hợp tốt nhất của ta đổi khác thành, còn chư Phật chỉ với đại phụ huynh giúp mang lại ta thắng lợi được thân kim Phật mà lại thôi. Tại sao chư Phật là đại phụ vương mẹ, còn cha mẹ sanh ra ta là tiểu thân phụ mẹ? Là vì bố mẹ chỉ thắng lợi cho ta tất cả thân giả, còn chư Phật thì thành tích cho ta bao gồm thân kim Phật. Thân đưa thì chỉ được trường thọ trong một đời, còn thân kim Phật thì được trường thọ vĩnh cửu. Bởi vậy, ơn tình của chư Phật ta bắt buộc nào báo đáp, mà chỉ còn khắc cốt ghi tâm đời đời, kiếp kiếp không quên. Lúc đọc đến đây tôi biết quý các bạn sẽ hỏi rằng: “Nếu thân Phật cùng thân fan đều là do tâm thức của ta chuyển đổi thành. Vậy thì tại sao thân fan thì bị nhức yếu già chết, còn thân Phật thì được trường thọ vĩnh cửu, vậy sự biệt lập đó là ở vị trí nào?”.

Thưa quý bạn! Thân Phật và thân tín đồ của ta chỉ khác nhau ở một niệm mê, giác của ta mà thôi. Nghĩa là thân người mà ta đã có, là vì trước khi sanh ra thì thần thức của ta ham mê chạy theo tâm giả (tức chạy theo tâm vọng), cần chân trọng điểm của ta đề xuất duyên theo thần thức mà tạo nên ta bao gồm thân người. Còn khi thân Phật của ta được thành tựu, là nhờ thần thức của ta biết trở lại hợp thành nhân tiện với Diệu tâm, bắt buộc thân Phật của ta bắt đầu có đầy đủ trí tuệ, thần thông nhiệm mầu với sống trường thọ vĩnh cửu. Còn thân người mà ta đang sẵn có là vì duyên của tứ đại đưa tạm tạo ra thành, cần ta không tồn tại thần thông, trí tuệ chi cả cơ mà chỉ tất cả si mê, điên đảo thôi. Tư thứ tứ đại đó là đất, nước, gió lửa: trong các số ấy thì thịt, xương, tim, gan, phổi… của ta là vì đất cấu tạo thành; huyết là vì nước kết cấu thành; tương đối thở là do gió cấu trúc thành; nhiệt độ nóng trong người là vì lửa cấu trúc thành. Nếu tư thứ này trong người của ta không được quân bình thì vẫn sanh ra bệnh. Nghĩa là nếu như nước trong người của ta bị thiếu thì sanh ra lạnh sốt. Nếu như lửa trong bạn bị thiếu thì sanh ra rét cúm. Lúc tứ đại còn thì ta sống, khi tứ đại bỏ đi thì ta chết. Vì vậy, người chết trước tiên là bị tắt hơi (tức gió đã bỏ đi), rồi cho huyết ngưng lại (tức nước đã bỏ đi), rồi đến nhiệt độ nóng mất đi (tức lửa đã vứt đi) với cuối cùng chỉ với lại thân xác cứng lạnh là đất. Đất là còn lại sau cuối vì nó phải cần có thời gian rã rã nhằm trở về với cát bụi. Còn giả dụ thân khu đất này được thiêu đốt thì nó sẽ lập cập trở thành mèo bụi. Thân cát lớp bụi trở về với cát bụi, vạn thứ hữu tình cùng vô tình sống trên trần thế này cũng vậy, cuối cùng cũng đều trở về với cat bụi.

Bây giờ họ tìm gọi về thần thông. Thiệt ra, vớ cả chúng ta hằng ngày phần đông đang dùng 1 phần thần thông của bản thân mà không giỏi biết. Trong mỗi chúng ta, ai ai cũng có đầy đủ chuyện thừa khứ vui bi đát lẫn lộn, ai cũng có hồ hết lần đi xa, đi từ thức giấc này cho tỉnh kia, hoặc tách nước này cho nước kia nhằm sinh sống tuyệt du lịch. Ví dụ như ta rời khỏi nước nước ta để ra nước ngoài sinh sống. Mặc dù sinh sống ở nước ngoài, nhưng hầu như kỷ niệm vui bi thảm ở vn hay hầu hết nơi ta đã đi qua đều vẫn tồn tại tồn trên ở trong trái tim thức. Chỉ cần ta nghĩ mang lại thì trong tích tắc đa số chuyện quá khứ, vị trí chốn, cảnh vật, cảm xúc vui buồn… đều hiện về trước mắt. Thậm chí, có những chuyện đã làm qua mấy mươi năm cơ mà ta tưởng chừng như hiện tại. Tại sao bọn họ có được tài năng thần diệu đó? nguyên nhân là tâm của ta đang hiện hữu ở khắp phần lớn nơi. Nếu chổ chính giữa của ta không hiện diện ở khắp phần đa nơi, thì những cảm xúc vui bi lụy và âu sầu đó đang không bao giờ có. Những cảm xúc mà ta bao gồm được mỗi khi nhớ mang lại chuyện vượt khứ, bây giờ hay tương lai gần như là nhờ chổ chính giữa của ta đang hiện hữu ở đó. Dựa vào tâm hiện diện ở này mà ta bắt đầu sống lại được với những cảm xúc rung động, vui buồn… Chẳng qua ta không tồn tại tu hành bắt buộc không tìm tòi chân tướng đó thôi.

Trong khiếp Phật nói: Cõi rất Lạc bí quyết xa cõi Ta bà mà bọn họ đang làm việc là mười vạn ức Phật độ”. Nếu họ dùng con số thiên văn nhằm tính khoảng cách xa của nó, thì không có cách đưa ra tính đếm được. Điều này cho biết cõi cực Lạc cách xa vắt giới chúng ta biết nhường nào. Vậy mà lại Phật lại nói rằng: Chúng sanh chỉ việc khởi lên một niệm thì sẽ đến được cõi cực Lạc ngay”. Nghe qua thật là khó tin, nhưng đó là vạn lần chân thật vì Phật không lúc nào nói lời mang dối.

Ví dụ: hiện tại tại, bọn họ đang sinh sống Mỹ mà lại thử khởi lên một niệm là đi về nước ta để thăm gia đình, thì tức thì tức xung khắc ta sẽ có cảm giác như mình đã ở vn rồi, gồm phải vậy không? Thậm chí, thần thức của ta về tới vn còn cấp tốc hơn cái khẩy móng tay. Lúc ta vãng sanh cũng như vậy đó. Chỉ trong một niệm, thì thần thức của ta đã đi đến cõi rất Lạc rồi. Tại sao thần thức của ta đã đạt được mãnh lực thần thông đó? là vì tâm của ta đã hiện hữu ở cõi cực Lạc thọ rồi. Chẳng qua thần thức của ta vẫn còn đó si mê tham đắm dục trần, buộc phải không chịu buông xả để cất cánh về Tây phương rất Lạc đó thôi.

Xem thêm: Giải Bài 68 Trang 35 Sgk Toán 6 Tập 2, Bài 68 Trang 35 Sgk Toán 6 Tập 2

Khi làm sao thần thức của ta được giác ngộ tu hành niệm Phật, thì thời điểm đó ta hy vọng bay về cõi Phật lúc nào thì cũng được. Có nghĩa là nói hiện tại tuy thân của ta vẫn còn đó ở đây, nhưng trọng điểm thức của ta thì đã ở cõi rất Lạc rồi. Đợi cho đến khi nghiệp báo của thân này trả xong, thì thời điểm đó ta đã tự tại bay thẳng về Tây phương rất Lạc để gặp mặt Phật A ngươi Đà và thắng lợi Phật thân. Còn hiện giờ ta cũng muốn bỏ mẫu thân trả tạm này để bay về cực Lạc cũng không được. Trên sao? vì chưng nghiệp tội của ta còn thừa nhiều, nên phải ở đây tu hành để trả nghiệp. Khi nào trả nghiệp chấm dứt rồi, thì thời điểm đó ta mới được Phật mang lại nơi tiếp dẫn mang đến Cực Lạc. Ý nghĩa trả xong xuôi nghiệp ở đây là nói họ phải trả hoàn thành nghiệp của báo thân này (tức thân bây giờ của ta), không hẳn là trả hoàn thành nghiệp tội nhưng mà ta đã tạo nên từ vô thỉ kiếp đến nay. Xin quý chúng ta chớ bao gồm hiểu lầm.